Top Liar – Ván 4 – Chương 12

103857ebhhyzgmsteoeg3x

Trong phòng điều khiển, Romane đang chỉ huy tám thuộc hạ trói chặt thanh niên gà tây. Thấy Du Tê Kiều vác Thẩm Ngọc Lưu đi ra thì hơi ngạc nhiên:

“Hai cậu chạy lung tung đâu đấy?”

Thẩm Ngọc Lưu vịn vai Du Tê Kiều, cố sức nói với lại:

“Chắc là vì chưa ai nói cho anh ta biết cách chạy vượt chướng ngại vật chính xác là như thế nào á.”

Romane nghẹn lời:

“Chẳng phải nãy giờ hai cậu ở cạnh nhau à?”

“Cũng giống như tôi tin tưởng anh mà toàn bị anh cho ăn quả lừa đấy thôi.”

“Ừm, ít ra thì lần này tôi cũng tới đúng lúc mà?”

“Đúng vậy, không hề giống như nhận được tiền lời bình thường đâu, mà giống như tôi đi quay xổ số vậy, đầy kinh ngạc và bất ngờ.”

“Tôi biết chết hẳn tức là chết hoàn toàn, nhưng xổ số là gì?”Romane nói:

Thẩm Ngọc Lưu mặt không thay đổi giải thích:

“Xổ ra một cách triệt để.”

“…”

divider

Thẩm Ngọc Lưu nhìn anh ta:

“Anh làm sao mà tìm được tôi?”

Romane chỉ chỉ tai nghe.

Thẩm Ngọc Lưu nheo mắt:

“Anh gắn máy theo dõi lên người tôi?”

“Để cứu cậu.”

“Hóa ra từ lúc tôi bắt đầu dự đại điển tuyển phi này, anh đã thấy nguy cơ tiềm tàng là phải chạy trốn trong tương lai?”

“Phòng cháy hơn chữa cháy mà.”

“Lần sau thì anh cứ trực tiếp mà bóp chết tai họa ngầm đó từ trong trừng nước.”

Romane hỏi Du Tê Kiều: “Cậu có ý gì?”

Du Tê Kiều nói:

“Cậu ta không hài lòng với tác phong làm việc của anh.”

Thẩm Ngọc Lưu quay đầu nhìn Du Tê Kiều:

“Xin anh đừng thay đổi ý nghĩa và vị trí của hai từ ‘không’ và ‘rất’; có được không?”

Du Tê Kiều hết sức phối hợp:

“Rất không hài lòng.”

Romane giải thích:

“Tôi đã tận lực rồi.”

“Hừm, đây mới là điểm tôi không hài lòng nhất.”

Thẩm Ngọc Lưu dừng lại một chút, cậu thực sự bị cái tư thế này hành hạ đến khó chịu rồi. Thẩm Ngọc Lưu vỗ vỗ đầu Du Tê Kiều:

“Mời anh thả tôi xuống.”

Du Tê Kiều bình thản ung dung, không hề có tí ý định buông tay nào:

“Lý do của cậu là gì?”

Thẩm Ngọc Lưu nói:

“Tôi không muốn làm bao cát.”

Du Tê Kiều lý sự:

“Tôi không muốn đánh cậu.”

“ … Tôi không muốn làm tạ tay.”

“Tôi không muốn phải vận động manh với cơ thể cậu chút nào.”

Thẩm Ngọc Lưu đành phải lần nữa công nhận cái tên có vẻ ngoài hào hoa phong nhã như một quý công tử này thật sự có bản chất của một kẻ vô lại đầu đường xó chợ; cho dù đó có là lễ phục nhã nhặn thì cũng không thể che giấu được cơ thể rắn chắc đầy nam tính của anh ta.

”Tôi không có tiền để trả phí dịch vụ do anh cung cấp.”

Du Tê Kiều để cậu xuống.

Thẩm Ngọc Lưu cảm thấy hơi bị bất ngờ.

“Không ngờ bản chất con buôn của anh cũng chẳng kém cạnh người khác.”

Du Tê Kiều nói:

“Tôi thực sự bị khả năng chắp vả đủ mọi khả năng và dữ kiện sứt sẹo của cậu thành một cái cớ hợp tình hợp lý làm rung động đó.”

Thẩm Ngọc Lưu nói:

“Vậy là tôi hiểu rồi. Theo lẽ thường, hai mặt trái ngược của một con người là lý trí và tình cảm, còn anh thì là bản chất con buôn và cảm tính.”

“…”

“Nếu anh không thích từ ‘con buôn’ này, tôi rất vui lòng đổi nó thành ‘kẻ đầu cơ trục lợi’, ‘kẻ đầu cơ trục lợi’, ‘kẻ đầu cơ trục lợi’ …”

Thẩm Ngọc Lưu bó tay, đành thở dài thườn thượt:

“Xin lỗi, tôi ngờ cái máy phiên dịch này lại có vốn từ nghèo nàn đến vậy.”

Cái thứ khả năng biến mấy từ “Kẻ đầu cơ”, “Tham tài”, “Yêu tiền”, “Thấy lợi mới làm” thống nhất được thành một từ “Con buôn” trời đánh này đã làm gián đoạn cả bài sớ cậu định đọc. Từ ngữ phong phú đẹp đẽ thế mà nó chỉ chốt lại bằng một từ “Con buôn”, hại Thẩm Ngọc Lưu tự dưng thành kẻ nói lắp.

Thẩm Ngọc Lưu hơi sượng mặt.

Du Tê Kiều nói:

“Tôi thực sự đang dùng mặt ‘con buôn’ đó để xây dựng sự tin tưởng lẫn nhau với cậu đó.”

Thẩm Ngọc Lưu: “…”

divider

Thủ hạ vội vàng báo cáo:

“Tinh hệ Kim Sư Vương phái ra mười lăm phi thuyền chiến đấu, đang trực chỉ hướng tàu của chúng ta.”

Du Tê Kiều mở màn hình. Trên màn ảnh, mười lăm phi thuyền chiến đấu với tốc độc nhanh như chim nhạn bay với đội hình chữ “Nhân” đang lao về phía họ. Phi thuyền sáng tựa minh châu đối lập với không gian tối đen, Thẩm Ngọc Lưu trông còn thấy đẹp mắt.

Từng viên minh châu đó cũng lóng lánh y như con ngươi của Romane, anh ta nhiệt huyết sôi trào cầm lấy kiếm quang tử mà hưng phấn:

“Quá tuyệt vời, ta đang chờ các người đây này! Không triệt hạ ít nhất năm phi thuyền ông đây còn chưa thỏa mãn!”

Hưởng ứng một cách bất thường với anh ta, xung quanh chẳng ai tỏ thái độ gì.

Romane nhìn Du Tê Kiều đang làm vẻ hờ hững, Thẩm Ngọc Lưu với biểu tình như đang xem kịch vui và thuộc hạ đeo cái mặt nạ “không liên quan tới chúng tôi”, lúng túng cười cười:

“Ầy dà, nghĩ kỹ lại chút thì tôi thấy năm phi thuyền chiến đấu cũng đủ thỏa mãn rồi, nếu thêm thì đợi lần sau vậy.”

Du Tê Kiều mạn điều tư lý mở miệng nói:

“Tôi thấy đề nghị của anh chẳng có gì là sai cả.”

“Thật sao?”

Mắt Romane sáng lên.

“Thật đấy. Tôi sẽ cung cấp cho anh một cây thương cứu sinh và một thanh kiếm quang tử. Chỉ với thanh kiếm đó, thật lòng chúc anh đại sát tứ phương, tận hứng mà về!”

“ … Thật ra, tiêu diệt năm phi thuyền chiến đấu đã là cực hạn của chúng ta, tôi hoàn toàn thỏa mãn với số lượng này. Vì vậy, xin cho phép tôi lui xuống!”

Romane hai tay chắp thành hình chữ thập,trong mắt hoàn toàn là ý “tôi biết sai rồi mà, tha cho tôi đi”.

Du Tê Kiều nhướng mày:

“Không phải số lượng đó là không đủ thỏa mãn anh sao?”

Romane mặt như đưa đám:

“Tôi vốn thích phóng đại như vậy, không ngờ lại thành quen miệng.”

Thủ hạ dưới quyền tiến lên báo cáo:

“Sau ba phút nữa, phi thuyền của đối thủ sẽ lọt vào tầm ngắm của chúng ta.”

Romane nghiên cứukhu vực điều khiển phi thuyền:

“Dùng ký thuật quân sự của tinh câu Amour Te để nghênh chiến với tinh hệ Kim Sư Vương? Chúng ta chắc chắn sẽ danh lưu sử sách, bất kể là thảm bại mà chạy, hay là anh dũng hy sinh. Lão đại, cậu đi đâu vậy?”

divider

Để lên được phi thuyền của đặc sứ tinh cầu Amour Te, bọn họ đã thi hành lệnh cưỡng chế với hai chiếc phi thuyền, hình thành cầu nối giữa chúng.

Du Tê Kiều nhanh nhẹn đi qua cầu nối, quay trở lại phòng điều khiến đang để ở chế độ tự lái của phi thuyền còn lại.

Vừa vào đó, khí thế và điệu bộ quý công tử của anh ta lập tức giảm đến ba phần. Du Tê Kiều đường hoàng ngồi xuống, không gian xung quanh y như vừa được một cơn gió mang đầy khí tức mạnh mẽ mà hào sảng quét qua. Lưng anh ta dựa hẳn vào ghế điều khiển, vắt chân chữ ngũ mà không hề có vẻ gì là thô lỗ, trái lại, người khác chỉ cảm giác được sáu phần hào khí, bốn phần quý khí đầy xung khắc mà lại vô cùng dung hợp, hình thành một phong cách cá nhân độc đáo không thể lẫn vào đâu được. — vừa giống như một kẻ xuất thuân quý tộc vì gia cảnh sa sút mà phải trở thành cướp vũ trụ, vừa giống như một nguyên soái xuất thân bình dân nhưng lại đạt được vô số chiến công hiển hách.

Từ góc nhìn của phụ nữ cho tới góc đánh giá của nam giới, tất cả đều phải cho anh ta điểm mị lực tối đa.

Đáng tiếc…

Ở đây lại chẳng ai có tâm tư mà thưởng thức cả.

divider

Thẩm Ngọc Lưu chỉ quan tâm đến suy nhất một việc. Cậu vỗ bả vai Romane:

“Hãy nhớ anh đã hứa sẽ dành thời gian đưa tôi về nhà.”

“Ấy ấy … ”

“Xin lỗi cậu, từ giờ trở đi, chiếc phi thuyền này thuộc quyền chỉ huy của tôi.”

Du Tê Kiều miễn cưỡng ngắt lời Romane. Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén mà tập trung lên người Thẩm Ngọc Lưu.

Thẩm Ngọc Lưu chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thân thiết, mêm người đến mười phần:

“Tiên sinh Du Tê Kiều hào hiệp rộng rãi, phiền anh dành ra chút thời gian để đưa tôi về Trái đất, địa điểm là nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cám ơn anh rất nhiều.”

“Phi thuyền thiếu nguồn năng lượng, chỉ còn đủ để quay về hành tinh của tôi.”

Du Tê Kiều bày ra một tự thế ngang tàng dứt khoát không thỏa hiệp.

“Lí do này Romane đã từng dùng qua.”

“Anh ta đạo văn.”

Du Tê Kiều khoan thai đổi chân gác, thần thái nhàn nhã thong dong.

“…”

Thẩm Ngọc Lưu mỉm cười, yên lặng quay đầu, đường nhìn nhắm ngay vào Romane rồ đột nhiên mở to mắt nhìn anh ta đầy giận dữ

Trái tim nhỏ bé của Romane run rẩy rồi lại run rẩy, anh ta cực chẳng đã đành quay sang Du Tê Kiều:

“Lão đại …”

Du Tê Kiều cười đến ý vị thâm trường.

“Anh bây giớ mới biết tôi mới là lão đại ở đây sao?”

Romane nghẹn lời không thể nói nổi câu nào, vô cùng khổ tâm mà nhìn lại phía Thẩm Ngọc Lưu.

Thẩm Ngọc Lưu nheo mắt:

“Anh nhớ kỹ anh đã từng thề thốt gì với tôi chứ?”

Cõi lòng Romane rơi lệ thành sông: Một bên là hổ dữ giương nanh múa vuốt, một bên là hổ mang chúa âm hiểm giả dối … Đắc tội ai cũng có thể khẳng định một kết cục duy nhất là đến hài cốt cũng không còn. Sớm biết rằng vậy anh thà điều khiển khoang thuyền cứu sinh cầm kiếm quang tử đi ra ngoài giết địch, vẫn còn có thể cứu vãn lại chút khí thế và danh dự.

divider

“Đại vương, phi thuyền chiến đấu của tinh hệ Kim Sư Vương đã lọt vào tầm ngắm bắn.”

Thủ hạ tràn đầy tinh thần phấn chấn mà báo cáo.

Du Tê Kiều nói:

“Tiếp tục giữ khoảng cách với bọn họ.”

“Vâng.”

divider

“Xem xét hộ tôi một chút, hình như máy phiên dịch của tôi có vấn đề thì phải.”

Thẩm Ngọc Lưu gỡ máy phiên dịch xuống, đưa cho Romane.

Romane nhận lấy, lật qua lật lại kiểm tra một hồi, xác nhận không có gì hỏng hóc mới đưa lại cho Thẩm Ngọc Lưu.

Thẩm Ngọc Lưu vừa mới đeo lại máy phiên dịch thì lại nghe thủ hạ báo cáo:

“Đại vương, bọn chúng bám theo rất sát, không hề có ý định bỏ đi!”

“…”

Vậy là cái tiếng “Đại vương” cậu nghe được chắc chắn không phải là ảo giác.

divider

Du Tê Kiều vuốt môi dưới:

“Cho bọn chúng thẻ vàng đi.”

Vừa dứt lời, phi thuyền đột nhiên rung lắc rất mạnh.

Thẩm Ngọc Lưu:

“Xem ra có người muốn giành tiên cơ gây áp lực trước rồi đó.”

Romane thấy Du Tê Kiều dùng ánh mắt sắc lẹm mà liếc mình, vội vàng giật giật tay áo của Thẩm Ngọc Lưu:

“Chúng ta hiện đang ngồi chung một phi thuyền đó.”

Thẩm Ngọc Lưu:

“Xem ra câu nói của tôi còn chưa đủ mạnh mẽ nhỉ. Chết tiệt, làm sao lại có thể để kẻ thù giành tiên cơ cơ chứ!”

divider

Ngoài đài điều khiển thông tin phía trên thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng tín hiệu, tất cả những người ở đây đang hít thở trong một không khí vô cùng xấu hổ.

Du Tê Kiều tiếp nhận thông tin truyền tới, khuôn mặt tuấn lãng của Sở Anh Lan lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, chiếu sáng cả buồng điểu khiển nhỏ.

”Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong tình huống này. Ta vốn tưởng rằng khi ngươi biến mất, không còn tháp tùng Công chúa Hoa Mỹ Mộng thì cũng sẽ mất hút như sao băng trong vũ trụ cơ đấy. Vậy, để tránh những phiền phức không cần thiết, ta sẽ gọi ngươi là Du tiên sinh, được chứ?”

Du Tê Kiều nhún vai:

“Sao băng chẳng bao giờ biến mất trong vũ trụ hết. Những kẻ không nhìn thấy sao băng chẳng qua là sở hữu con mắt thiển cận quá mà thôi.”

“Nghe nói Du tiên sinh đã ra tay thì sẽ chỉ chiến thắng trở về, quả nhiên không phải hữu danh vô thực.”

Sở Anh Lan mỉm cười tiếp nhận ly vang đỏ trong tay người hầu, nhẹ nhàng mà tiêu sái lắc lắc nó,

“Ngài không phải rất thích bố trí của phòng tài liệu sao? Nếu như ngài muốn xem lại, có thể tự nguyện qua đây ngồi đàm đạo cùng ta.”

Du Tê Kiều nói:

“Chẳng qua ta thấy phòng tài liệu cũng khá tiện nghi nên cũng tranh thủ mà tự nhiên như ở nhà mà thôi. Ta sẽ cẩn thận cân nhắc đề nghị xã giao đầy thiện chí của Thái tử.”

Thủ hạ lí nhí:

“Chúng ta đã bị bao vây.”

Thẩm Ngọc Lưu khẽ nhíu mày. Mặc dù cậu chẳng có trách nhiệm phải lo lắng chút nào cho sự sống chết của Du Tê Kiều, nhưng Romane nói đúng. Bọn họ hiện tại đang cùng hội cùng thuyền. Nếu Du Tê Kiều chết, cậu cũng chẳng khác gì vật bồi táng, chết chùm cùng anh ta.

“Tuy rằng ta quả thực rất muốn ngươi cùng tất cả những kẻ trên phi thuyền này cũng nhau chết một lượt cho rảnh nợ; có điều, theo đạo lý nhân từ, ta có thể chấp nhận đề nghị đầu hàng vô điều kiện từ các người.”

Sở Anh Lan dừng lại một chút, ánh mắt lia về phía Thẩm Ngọc Lưu,

“Kể cả em nữa, tiểu thư nói dối Tát Lạp Lạp hay cũng có thể gọi là Tát Quang Quang.”

“Đó là niềm vinh hạnh của ta, Thái tử Điện hạ nhạt như nước ốc.”

Thẩm Ngọc Lưu mỉm cười với cái màn hình, sau đó chuyển sang Du Tê Kiều mà cười đến muốn làm sáng bừng cả vũ trụ.

“Đại vương! Cố lên!”

divider

Những lời này chẳng qua chỉ là để khẳng định lập trường của bản thân, không ngờ lại có hiệu quả không tưởng.

Du Tê Kiều lười biếng bỗng nhiên ngồi thẳng lên, chỉ vào Sở Anh Lan mà nói:

“Ta mong hoàng tử không ở trên một trong mười lăm phi thuyền chiến đấu kia.”

Sở Anh Lan nheo mắt.

Du Tê Kiều cắt đứt đường truyền thông tin, nhập một đoạn mã lên kênh mật. Màn hình hiện ra một cổng kiểm soát.

Siêu máy tính Emma nhẹ nhàng hỏi:

“Xin hãy nhập khẩu lệnh.”

Du Tê Kiều nói:

“Kết thúc công việc ăn thịt.”

Emma trả lời:

“Khẩu lệnh chính xác. Bộ điều khiển ẩn được kích hoạt!”

Một đài điều khiển vừa cho hai người chậm rãi trồi lên quanh chỗ ngồi của Du Tê Kiều.

“Oành, rầm rầm … ”

Phi thuyền dưới sự công kích mạnh của đối thủ vẫn chỉ bị rung rất nhẹ.

Thẩm Ngọc Lưu thảnh thơi ngồi hẳn trên sàn quan sát những quả cầu lửa không ngừng nổ như pháo hoa đêm giao thừa bên ngoài cabin.

Thủ hạ rất có trách nhiệm báo cáo:

“Cánh trái của phi thuyền đã bị bắn và rơi khỏi phi thuyền, nguồn năng lượng để duy trì vòng bảo hộ bên ngoài chỉ còn ba mươi lăm phần trăm.”

“Vậy nghĩa là sao?”

Thẩm Ngọc Lưu vểnh tai.

“Tàu này bị thiếu mất một bộ phận kim loại nào đó mà tôi chưa biết là gì … Chỉ cần ba lượt bắn của chúng nữa thôi là rất có khả năng ta sẽ bị hạ.”

Romane ngồi vào ghế điều khiển bên người Du Tê Kiều.

“Emma, mở hệ thống công kích tự động.”

“Không được, nếu dùng hệ thống công kích tự động, phi thuyền sẽ phải triệt tiêu lồng bảo vệ, vậy còn nguy hiểm hơn.”

Du Tê Kiều không nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt Romane, hạ khẩu lệnh rất nhanh.

divider

Thẩm Ngọc Lưu nghe thấy những tiếng “rắc rắc” khá rõ ràng trên thân phi thuyền, có vẻ như bên ngoài đang có sự thay đổi gì đó. Mắt cậu không có khả năng nhìn xuyên qua thân phi thuyền, cậu bèn đoán mò.

“Chúng ta đang ngồi trên kim cương biến hình sao?”

Romane không biết làm cái gì đành buồn bực trả lời:

“Đúng vậy, phi thuyền dùng hệ thống máy chủ để xử lý tất cả công vụ, chúng ta chỉ là những hành khách không may mắn bị kéo vào chuyện này.”

Romane đang nói dở, Du Tê Kiều rút ra tay lái từ đài điều khiển của anh ta.

Romane ghen tỵ giậm chân,

“Chẳng công bằng tí nào hết.”

“Khi anh bắt đầu gọi tôi là lão đại thì nên hiểu giữa người trên và kẻ dưới không thể có sự công bằng. Khởi động Mirror Shield!”

Du Tê Kiều vừa nói vừa cầm lấy tay lái dùng sức mà đè xuống.

divider

Thẩm Ngọc Lưu chỉ cảm thấy bên ngoài cabin đột nhiên sáng lòa, tên lửa bắn ra bốn phía, mà thân thể cậu lại từ từ chìm xuống theo cabin.

“Cậu muốn biết chuyện gì vừa xảy ra sao?”

Du Tê Kiều mở màn hình.

Thẩm Ngọc Lưu thấy mười lăm chiếc phi thuyền chiến đấu đang chìm trong lửa đỏ ở ngoài không gian.

“Có con ma nào ngoài đó vừa dùng bão lửa hỏa thiêu phi thuyền à?”

Du Tê Kiều nói:

“Trí tưởng tượng của cậu luôn luôn nằm ngoài dự liệu của tôi.”

Thẩm Ngọc Lưu đáp lại:

“Có thể anh lại nghe nhầm, ý tôi là ‘Chúc mừng anh đã tiêu diệt mười lăm phi thuyền chiến đấu một cách thần kỳ. Làm tốt lắm, đại vương!’.”

Romane giải thích:

“Mirror Shield có thể phản xạ ngược tất cả hỏa lực của đối thủ. Đương nhiên, không phải lúc nào cũng dội lại với sức mạnh tương đương. Càng là vũ khí hiện đại như tên lửa đạn đạo hay đại bác bắn tia laser thì càng hứng lấy đòn phản xạ mạnh hơn. Hệ thống phòng thủ này sẽ biến không gian bao quanh phi thuyền thành một lá chắn hình cầu bất quy tắc, có khả năng khắc chế tất cả các vũ khí kĩ thuật quân sự. Hơn nữa, gọi là gương nhưng bề mặt của Mirror Shield không phải là trơn tuồn tuột mà hao hao giống trứng gà. Cùng với việc biến thành lá chắn hình cầu, nó có thể di chuyển về mọi hướng chứ không giống như xe ô tô của Địa cầu các cậu, chỉ có thể tiến hoặc lùi. Vừa rồi lão đại lợi dụng Mirror Shield để đồng thời phản xạ tất cả các đòn công kích của bọn họ, thừa lúc đó thì rút lui khỏi hiện trường. Hành động rất nhanh, gọn, đẹp.”

Thẩm Ngọc Lưu hỏi tiếp:

“Chẳng lẽ đối phương không hề có chuẩn bị gì để tự bảo vệ?”

Romane trả lời:

“Mirror Shield là kỹ thuật phòng thủ đặc hữu của Tinh hệ Dong Binh.”

“Nói cách khác, các anh vừa tự tiết lộ thân phận của mình.”

“Ấy … ”

Romane kinh ngạc nhìn về phía Du Tê Kiều.

Du Tê Kiều vẫn đang thưởng thức chién công của bản than, thản nhiên đáp lại:

“Vấn đề này cần tôi quan tâm lắm sao?”

divider

“Đây là cảnh ghi lại được trước khi tất cả những phi thuyền của chúng ta bị nổ.”

Quản gia rất tận tâm tận lực mà bật màn hình máy tính.

Sở Anh Lan chăm chú nhìn lên màn ảnh. Phi thuyền tầm thường kia chỉ trong nháy mắt đã biến thành một quả trứng già vàng chóe, dội ngược tất cả hỏa lực bắn về phía nó. Mười lăm phi thuyền chiến đấu nổ tung không còn dấu vết chỉ trong khoảnh khắc.

”Mirror Shield, hệ thống phòng ngự được vô khối kẻ thèm muốn.”

Quản gia nói:

“Lồng bảo hộ tới từ tinh hệ Kình Ngư của chúng ta cũng không hề kém cạnh.”

Sở Anh Lan đáp lại:

“Tiếc thay, đây mới là hệ thống phòng ngự có độ chống hỏa lực cao nhất.”

“Tôi sẽ nhắn lại cho Sở Khoa học Quân sự những điều bất mãn của điện hạ để thúc giục họ nghiên cứu cải tiến công nghệ.”

Sở Anh Lan nói:

“Hãy phục chế lại đoạn phim này với độ sắc nét tối đa.”

Quản gia cung kính:

“Thật ra, tôi vẫn hơi khó hiểu. Rõ ràng là chúng ta đã đoán được thân phận thực sự của Du Tê Kiều, tại sao ngài còn dùng tới mười lăm phi thuyền chiến đấu để thử hắn? Chẳng lẽ là để kiểm nghiệm mức độ thực dụng của Mirror Shield?”

Sở Anh Lan khẽ mỉm cười:

“Ông thử đoán xem, Công chúa Hoa Mỹ Mộng mà thấy được những hình ảnh này sẽ có biểu tình như thế nào nhỉ?”

Quản gia sửng sốt.

“Nhất định là rất đặc sắc. Bạn nhảy cô ta mang tới tinh hệ Kim Sư Vương đã tấn công phi thuyền của tinh hệ Kim Sư Vương. Ta rất mong đợi bữa tối nay dùng công chúa.”

Quản gia bừng tỉnh đại ngộ:

“Gặp phải tình huống như vậy, Công chúa nhất định sẽ không tiếp tục tránh mặt Điện hạ nữa.”

Sở Anh Lan khóe mắt không tự chủ được mà nheo lại. Làm người thừa kế của tinh hệ Kim Sư Vương, tình trường của hắn luôn luôn thuận buồm xuôi gió; đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối thẳng thừng như thế này. Tuy rằng Hoa Mỹ Mộng rất có thể là đã nghĩ từ lập trường của song phương, nhưng hắn vẫn có cảm giác thất bại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn nguyện ý tin tưởng lời nói dối của Thẩm Ngọc Lưu — sâu trong nội tâm, điều hắn mong muốn thấy được nhất chính là việc Hoa Mỹ Mộng rất muốn được gả cho hắn.

divider

“Được rồi, chúng ta sẽ đối phó tiếp ra sao với Tinh hệ Dong Binh đây thưa Điện hạ? Cứ để chúng đi như vậy sao?”

“Tùy ông, phái ai đó đi ‘Hộ tống’ bọn họ rời đi để tránh việc họ cho rằng chúng ta khinh thường bọn họ. Thực ra, ta còn muốn biết mục đích họ trà trộn vào đây hơn là đi đọ hỏa lực.”

Quản gia nói:

“Phòng tài liệu không hề bị tổn thất thứ nào, siêu máy tính trong đó đã từng chứa một số tài liệu vũ, nhưng trước đó không lâu đã bị Kỳ Vương phái người tới mang đi toàn bộ.”

“Kỳ Vương?”

Sở Anh Lan như có điều gì cần suy nghĩ, hơi lắc lắc ly rượu.

divider

Sau khi tiêu diệt tất cả truy binh, Emma khôi phục lại số liệu của phi thuyền, toàn lực tăng tốc.

Thẩm Ngọc Lưu nghe mấy tiêng “Đại vương” không ngừng vang lên bên tai, nhỏ giọng hỏi Romane:

“Anh thực sự đã sửa máy phiên dịch, không cần cho nó đi bảo hành tiếp?”

Chỉ cần không đề cập tới vấn đề về Trái đất, cái gì cũng có thể thương lượng. Romane không chút do dự trả lời:

“Có thể chứ, nó dịch sai từ nào mà cậu muốn chỉnh lại?”

Thẩm Ngọc Lưu không chút do dự trả lời:

“Đại vương.”

“…”

Du Tê Kiều đăm chiêu:

“Từ này có vấn đề gì sao?”

Thẩm Ngọc Lưu bình tĩnh:

“Không có gì, chỉ là nghe thấy từ đó tôi sẽ nghĩ đến quái thú mặc giáp vàng sừng bạc cầm giáo đồng mà thôi.”

Sự hấp dẫn của “Tây Du Ký” đối với khán giả không phải là ở việc hè nào nó cũng được chiếu lại, mà là ở điểm những nhân vật phụ không cần phải qua tút tát trau chuốt phẫu thuật thẩm mỹ như drama hiện đại. Almant Red, phải không nhỉ, có ai nhớ rằng anh ta đã đóng những vai quái vật nào, tên chúng, sở trường và khả năng của chúng là gì đâu.

Du Tê Kiều ù ù cạc cạc:

“Cái gì quái vật cơ?”

Thẩm Ngọc Lưu hỏi lại:

“Giờ tôi gọi tên anh, anh có dám trả lời không?”

“Vì sao lại không dám?”

Thẩm Ngọc Lưu nắm chặt đám tóc đỏ của Romane.

“Du Tê Kiều.”

“… Ừ?”

Thẩm Ngọc Lưu cản lại cái tay Romane đang định đưa lên tát mồm mình, nói với Du Tê Kiều:

“Theo như tình tiết trong tiểu thuyết thì lúc này anh đã bị anh ta nuốt vào bụng rồi.”

Du Tê Kiều: “…”

Romane mặt như đưa đám:

“Lão đại, nếu anh cho tôi chọn ăn cỏ và ăn anh, tôi sẽ không hề do dự mà chọn ăn cỏ.”

Du Tê Kiều: “…”

Thẩm Ngọc Lưu ánh mắt sắc lẻm của Du Tê Kiều và cái nhìn u oán của Romane làm cho cả người khó chịu, đành phải giải thích:

“Ở Trái đất, chúng tôi có một cuốn tiểu thuyết tên là 《 Tây du ký》. Tác giả cuốn tiểu thuyết đó đã viết ra hai yêu quái, một tên là Kim Giác Đại vương, một tên là Ngân Giác Đại vương. Hai tên đó lại sở hữu hai pháp khí có khả năng hút người. Khi chúng cầm pháp khí gọi tên người khác mà người đó đáp ứng, pháp khí sẽ hút người kia nhốt vào trong nó.”

Du Tê Kiều:

“Tôi chắc chắn sẽ không bị hít vào.”

Thẩm Ngọc Lưu công nhận:

“Đúng vậy. Không có máy phiên dịch, chắc chắn chúng sẽ không nói chuẩn tên của anh. Anh chắc chắn sẽ không bị hút vào.”

“Có gọi chuẩn cũng không có tác dụng.”

Du Tê Kiều bấm một cái nút.

Đáng tiếc lại là loại không biết đùa.

Thẩm Ngọc Lưu hơi mất hứng.

divider

Thủ hạ báo cáo:

“Đại vương, lại có bốn phi thuyền chiến đấu của tinh hệ Kim Sư Vương đuổi theo chúng ta.”

Romane kinh ngạc:

“Nhanh như vậy?”

“Chỉ có bốn phi thuyền chiến đấu, hiển nhiên nhiệm vụ của chúng sẽ là vui vẻ đưa tiễn chúng ta.”

Du Tê Kiều ra lệnh:

“Maya, bắn pháo hoa cảm tạ thịnh tình của họ một chút.”

Không có bất cứ phản ứng nào.

Du Tê Kiều nhìn mọi người đang im lặng:

“Maya làm sao vậy?”

Romane tiến tới, nhỏ giọng nói:

“Nếu như cậu hỏi tên của siêu máy tính trên phi thuyền này … Tên nó là Emma.”

Du Tê Kiều mặt không đổi sắc:

“Emma, có nghe thấy tôi gọi cô không?

Tiếng Emma lạnh như băng truyền tới:

“Pháo mừng chuẩn bị bắn … Năm, bốn, ba, hai , một. Mệnh lệnh của ngài đã được thực hiện, đồ mù dở!”

Du Tê Kiều: “…”

Romane rất khẩn trương.

“Emma giận rồi.”

Du Tê Kiều nói:

“Tình cờ ghê, tôi cũng vậy.”

Romane: “…”

Thẩm Ngọc Lưu hỏi Romane:

“Anh ta luôn như vậy?”

Romane không hiểu:

“Cậu đang nói mặt nào?”

Thẩm Ngọc Lưu nói:

“Dễ quên, ấu trĩ, nóng tính … trên mọi phương diện.”

Du Tê Kiều cắn răng cười:

“Tôi nghe được cậu nói gì đó.”

Thẩm Ngọc Lưu bổ sung:

“Trừ nghễnh ngãng.”

Romane: “…”

Trong lúc hổ dữ và rắn độc đối đầu, pháo hôi không cẩn thận đi ngang qua chính là chim sẻ.

divider

Đế đáp lễ lượt pháo chào mừng, phi thuyền của tinh hệ Kim Sư Vương khởi động công kích, hơn mười làn đạn ken đặc hơn thiên la địa võng, may là Emma có phản xạ rất tuyệt vời, không viên đạn nào chạm tới được màng bảo hộ. Đột nhiên, phi thuyền rung lên bần bật như vừa trải qua địa chấn

“Là bom chấn động!”

Bom chấn động là phát minh lợi hại của Tinh Đạo, có thể khiến những người ở trong phi thuyền cách đó mấy năm ánh sáng ngất xỉu, sau được các đại tinh cầu dùng như một biện pháp để trấn áp đối thủ.

Romane và những người khác đã trải qua huấn luyện nên không có cảm giác gì nhưng Thẩm Ngọc Lưu thì lại khác. Cậu có cảm giác như bản thân đang bị dìm vào nước đá, đầu đau đến lợi hại. Dịch chua trong dạ dày cứ trào lên, thân thể mất trọng tâm, lảo đảo lung lay. Mới có được nửa phút trôi qua mà cậu có cảm giác nó dài hơn một thế kỷ.

Cảm giác này làm cậu nhớ tới bệnh viêm ruột thừa cậu mắc phải lúc còn nhỏ, thật sự là sống không bằng chết.

Chờ cậu tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Du Tê Kiều, hai tay nắm chặt hai tay áo của đối phương.

Du Tê Kiều không nhúc nhích, để mặc cậu cầm, thấy cậu ngẩng đầu lên anh ta mới nói:

“Tôi đã hiểu tâm ý của cậu.”

Thẩm Ngọc Lưu ôm đầu, đại não vẫn đang trong tình trạng đau đến mất kiểm soát.

Du Tê Kiều nói:

“Tôi đành bất đắc dĩ mà thu nhận cậu vậy”

Thẩm Ngọc Lưu yếu ớt mở miệng:

“Anh có thể làm nốt một việc, đưa tôi về Địa cầu không?”

“Thu nhận và giúp đỡ cậu là giới hạn cuối cùng.”

“…”

divider

Thẩm Ngọc Lưu chậm rãi đứng lên, vuốt phẳng áo, bo tay áo đang bị cậu xắn lên xuống, sau đó, trước ánh mắt nghi ngờ của tất cả những người ở đó, cậu đi về hướng cửa ra vào của cabin điều khiển.

Du Tê Kiều hơi bất ngờ, hỏi với theo:

“Cậu đi đâu vậy?”

Thẩm Ngọc Lưu cũng không quay đầu lại mà trả lời:

“Khoang nghỉ ngơi.”

Tốt nhất là phải mang theo loại khóa đó, để tránh việc bản thân cậu mất kiềm chế mà lao tới bóp chết anh ta.

divider