Chiêm Tinh Sư – Chương 2 – Đại sư Brown · Cẩn thận

26425

“Bò, chẻ củi, quyét sân sạch sẽ, giúp cha mày kéo bễ, mang chỗ thép ngày hôm qua …”

“Biết rồi.”

Tu mệt mỏi gánh nước, tự động bỏ ngoài tai mấy câu nói của bà vợ ông thợ rèn, ngồi bên cạnh giếng rửa mặt, gãi gãi cổ, nhìn mặt mình phản chiếu trong nước.

Mặt nước phản chiếu bóng hình một thiếu niên chưa trưởng thành, thanh tú và tuấn lãng, đôi môi anh đào mềm mại, mái tóc xanh mượt mà vẫn còn ướt nước. Cậu hài lòng đứng dậy, đem cỏ khô cho bò.

“Huýt.”

Tu vung tay, bắt chước tư thế của ma pháp sư đã được xem trong sách.

“Viu viu —— Hỏa cầu!”

“Thuật thánh quang! Đảo đảo!”

Tu nhắm mắt, hai tay vung vẩy, bắt chước mục sư đang thương xót thế nhân.

Một lát sau, cậu mở mắt, con ngươi xanh biết liếc tới đống cỏ khô, bê nó bỏ vào thùng thức ăn cho bò.

“Bò …”

Bò cái xoay người, Tu lập tức thay đổi tư thế, một tay cầm cỏ khô xoa xoa.

“Earthshaker Gunslinger ——“

Sau bờ tường thấp, tiếng cười “Hì hì” vang lên. Tu đỏ mặt lên, quay đầu nhìn. Hóa ra là một nữ sinh đã đứng đó từ lâu, đang vừa chạy vừa cười nhạo cậu. Xa xa, tiếng hoan hô truyền đến. Tu ném cỏ khô trong tay, xoay người tò mò đi ra đường lớn. Mấy thôn dân đang tụ tập ở ruộng lúa mạch, chăm chú quan sát cái gì đó.

“Tu, cái thằng chết tiệt kia! Mày biến đi cái nơi quái thai nào rồi!”

Từ tầng hai của căn nhà, tiếng quát giận dữ của bà vợ vang lên.

“Vâng vâng, về ngay đây. Bò chạy! Bò chạy!”

Tu chẳng bịa thêm được lí do nào hợp lý hơn, tính tò mò trỗi dậy, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ mọi người đang tụ tập.

Tu vốn cao lớn hơn những người cùng làng, chẳng cần phải đi lòng vòng chen chúc lâu la. Vừa kiễng chân, cậu đã nhìn thấy một lão già đang đứng giữa đám dân làng. Cậu há hốc mồm nhìn trường bào của ông ta, đang định nói gì thì đã bị một cái chân đầy lông đen níu lấy tay áo, bắt cậu phải quay sang.

“Mèo ngốc?”

Tu không cần nhìn cũng biết móng vuốt là của ai

“Ma pháp sư, mau nhìn xem, đó là ma pháp sư!”

“Meo meo”

Mèo mun đáp.

Mọi người đều đang cười cười lão già kia, tỏ vẻ đây chỉ là một kẻ đang bày trò lừa gạt. Ai cũng ra vẻ ta đây hiểu biết, chỉ có Tu là trực tiếp nhìn chằm chằm vào lão ma pháp sư.

“Mọi người đừng căng thẳng. Ta … ta chỉ tới để xác định xem trong hầm mỏ ở thôn trang của các vị thật sự có loài sinh vật đó hay không …”

Tiếng nói đứt quãng của lão ma pháp sư truyền tới.

“Á á,”

Tu hệt như gà trống gân cổ gáy sáng, nhảy tưng tưng lên vẫy lão ma pháp sư.

“Cháu, là cháu. Chính cháu đã phát hiện ra người lùn râu dài kia, đại sư! Là cháu!”

Mọi người cười vang.

Lão ma pháp sư nhìn về phía Tu. Các thôn dân cũng rất có ý thức, nhường đường để lão đi tới chỗ Tu đang đứng.

“Xin chào cậu bé, ta là Brown Hill, ma pháp sư cao cấp của đế đô, bộ trưởng của Công hội Nghiên cứu Ma thú nguy hiểm.”

Lão ma pháp sư cất lời, thanh âm vô cùng trầm hậu.

Ma pháp bào của Brown Hill được cắt may vô cùng khéo léo. Cho dù lão tuổi tác đã cao, da mặt vẫn hồng hào, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt cũng không rõ ràng. Nếu không nhìn thấy ba ngôi sao sáu cánh được thêu bằng chỉ vàng cùng màu xanh ngọc lục bảo đặc trưng của ma pháp bào cùng quyền trượng màu trắng tượng trưng cho thân phận, Tu chắc chắn sẽ nhầm lão thành một thương nhân qua làng thu mua lúa mạch.

Gậy của lão khảm một viên pha lê màu lục. Nghe nói đây là biểu trưng cho Ma pháp sư Phong hệ. Đối diện với ánh mắt sắc như chim ưng của Brown Hill, Tu lắp bắp.

“Tôi … Tôi là Tu, con trai người thợ rèn.”

“Cậu là người phát hiện ra người lùn kia?”

Lão ma pháp sư hỏi.

“Người có bộ râu dài? Đúng, tôi là người phát hiện ra.”

Tu đáp.

Ánh mắt nghi ngờ của Brown Hill rơi lên ngực Tu. Làn da màu đồng khỏe mạnh, tinh thể trước ngực cậu lóe ra tia sáng xanh biếc dưới ánh mặt trời. Lão ma pháp sư nheo mắt.

“Meo meo!”

Mèo mun đột nhiên kêu lên, Brown Hill giật mình, nhìn nó chăm chú.

“Phụ tá của ta đang có việc bận …”

Brown Hill trầm ngâm.

“Tốt, cậu bạn nhỏ, cậu có thể dẫn ta xuống hầm mỏ một chuyến được không?”

“Đương nhiên! Đương nhiên là được!”

Tu hưng phấn.

“ Để tôi về nhà lấy đồ.”

“Không không không …” Lão ma pháp sư đang muốn ngăn lại thì Tu đã chạy biến đi mất rồi.

“Tôi muốn mang theo kiếm.”

Tu hô.

“Chờ tôi ở nơi vào hầm mỏ, đại sư.”

divider

Kiếm sĩ trẻ được thăng cấp rất nhanh – đó là suy nghĩ hiện giờ của Tu. Cậu hưng phấn lật tung căn phòng vốn đã bừa bộn của mình lên, cuối cùng rút ra một thanh kiếm thép màu đen âm trầm.

“Mày định đi đâu!”

Thợ rèn quát.

“Đi trông lò!”

“Ai muốn làm việc đó chứ! Đại ma pháp sư lập tức sẽ nhận con làm học trò!”

Tu kích động nhảy lên như con ếch.

“Đại ma pháp sư! Cha! Ông ấy muốn con dẫn đường tới nơi phát hiện xác của người lùn hôm qua!”

“Đại ma pháp sư?”

Người thợ rèn hít một hơi khí lạnh.

“À … Chính là ma pháp sư thượng đẳng.”

Tu theo bản năng phóng đại khả năng của thầy giáo tương lai, chắc mẩm sẽ không sao cả.

Đầu óc của cậu đã bị thu hút bới ma thuật và pháp sư, không hề lo lắng hay suy xét đến sự bất hợp lý trong việc này.

“Ma pháp sư cao cấp tới thôn của chúng ta làm cái gì? Lại không đem theo phụ tá? Còn muốn thằng nhóc ngốc mày đi hỗ trợ?”

Thợ rèn ngồi thẳng người dậy, la lớn

“Này! Nhớ về sớm! Phải lễ phép với người ta đó!”

“Biết rồi ạ.”

Tu căn bản không hề nghĩ đến chuyện ma pháp sư cao cấp tới một nơi hẻo lánh mà không có người tháp tùng là một chuyện rất đáng ngờ. Cậu chạy ra ngoài phòng, tra kiếm vào vỏ, giắt nó ở thắt lưng, thắt chặt dây giày rồi chạy như bay về phía hầm mỏ.

Mèo mun đã trốn vào phía sau vạt áo của cậu, lười biếng vươn tay gãi cổ.

“Ngươi không thấy bản thân mình cứ như vừa uống tiết gà à?”

Nó hỏi.

“Hì hì, mèo ngốc ạ. Chờ tao nhé. Đến lúc ông ta nhận tao làm học trò, mày ngày nào cũng sẽ có cá ăn …”

Tu chạy đến giếng mỏ. Lão ma pháp sư và thôn trưởng đã chờ ở đó được một lúc.

divider

“Vẫn phải mang đèn theo sao?”

Tu ngạc nhiên, Brown Hill mỉm cười.

“Không thể lãng phí ma lực vào những phép thuật chiếu sáng.”

Lão vuốt bộ ria mép hoa râm, đi lên giàn giáo. Tu nhận lấy đèn ma pháp từ tay trưởng thôn, ngượng ngùng đi phía sau Brown Hill. Hai người chậm rãi đi xuống nơi sâu nhất của hầm mỏ.

“Ta nghe nói cậu thích nói chuyện với mèo?”

Thanh âm của Brown Hill vang vọng từ đầu đến cuối đường hầm.

Tu lúng túng cười cười.

“Tôi chỉ có một con mèo mun. Tôi coi nó như … ừm, bạn của tôi.”

“Ừm.”

Lão ma pháp sư gật đầu, vẫn tiếp tục đi tới. Từ lúc phát hiện ta xác người lùn, thôn trưởng tuy vẫn tiếp tục duy trì đèn ma pháp ở hầm mỏ nhưng thợ mỏ do sợ hãi đã bỏ đi hết, không dám khai thác nữa. Lúc này, trong hầm chỉ còn những xe cút kít để lung tung và thanh tà vẹt giữ cho xe không bị lệch đường ray. Tu cầm ngọn đèn ma pháp sáng trắng khẽ đung đưa. Bóng Brown Hill cũng theo đó mà lay động uốn éo lên vách hầm, tựa như ác ma, chẳng còn là trí giả.

“Đại sư Brown.”

“Là đại sư Brown Hill.”

Lão ma pháp sư lúng túng sửa lại xưng hô.

“Ngài xem xem, tôi có khả năng làm ma pháp sư không? Tôi nghĩ, tôi có thể học được ma pháp, ngài thấy sao?”

Tu không kềm chế được, nhiệt tình hỏi.

“Ngài đã từng dạy học trò giống như tôi bao giờ chưa vậy?”

Brown Hill rất thông cảm mà ngắt lời cậu.

“Mèo đen luôn tượng trưng cho tai họa. Sách cổ có chép lại, bất cứ kẻ nào nhìn thấy mèo mun, bảy ngày sau sẽ gặp phải tai họa chết người.”

“Mèo đen tới mức không có lấy một sợi lông trắng đã không còn tồn tại trên đời này.”

Brown Hill còn nói

“Chúng đã từng là thú cưng của những ma pháp sư.”

“Nhìn từ góc độ này, có lẽ người có tư chất làm ma pháp sư hệ nào đó, mà cũng không thể khẳng định được …”

“Nó đây.”

Tu kích động mở vạt áo, túm mèo mun ra dâng lên cho lão ma pháp sư như dâng trân bảo

“Ngài xem đi, xem đi ạ.”

“Meo meo!”

Mèo mun tự dưng bị thế thì run lên, xù lông, cào vào tay Tu một nhát rồi xoay người nhảy xuống, chạy thẳng vào góc khuất của đường hầm, chẳng bao lâu thì mất hút.

“Này!”

Tu tức giận hét lên.

“Được rồi được rồi …”

Brown Hill mỉm cười.

“Mèo không thích thân cận với người lạ, Ta nhìn thấy rồi.”

“Thật sự là ngôi sao tai họa …”

Brown Hill chậm rãi nói.

“Mặt dây chuyền của ngươi có nguồn gốc từ đâu?”

Lão ma pháp sư đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện.

Tu cúi đầu nhìn. Tinh thể vẫn như cũ, lóe sắc xanh dìu dịu.

“Nó đã ở cạnh tôi từ lúc cha nhặt được tôi. Tôi là con nuôi, được đặt ở cửa nhà người thợ rèn. Lúc cha phát hiện ra thì tôi đã đeo vật này rồi.”

“Vậy là ngài biết vật này sao? Nó nhất định là vật cha mẹ tôi để lại để sau này có thể nhận ra tôi. Họ là ma pháp sư thật sao?”

Tu hỏi, đầy mong đợi.

“Tôi nghĩ, vật này nhất định là có liên quan tới thân thế của tôi, có phải vậy không?”

Brown Hill mỉm cười khoát tay, không đáp.

Tu đã hiếu kỳ đến cực điểm, nhưng đành nhịn không dám hỏi nhiều, e ngại rằng thấy dạy tương lai sẽ phật lòng.

divider

“Chúng ta phải đi theo hướng nào?”

Tu và Brown Hill đã tới chỗ người lùn bị vùi xác, cậu hỏi lão ma pháp sư.

“Người lùn râu dài kia là bị rồng giết sao, còn là rồng con nữa. Thầy, thật sự có rồng trên đời này sao?”

“Chắc chắn là có, chỉ cần để tâm tìm kiếm là được.”

Brown Hill mỉm cười với Tu.

“Cậu thanh niên đang sợ sao?”

“Không, tôi không sợ”

Ánh mắt Tu tràn đầy ước muốn và khát khao mạo hiểm

“Ngài là đại ma pháp sư cơ mà”

Brown Hill thấy vậy thì khá hài lòng. Trên thực tế lão đúng là một ma pháp sư coa cấp, nhưng được một đứa chẳng biết gì hết lòng ca ngợi như thế này cũng thật sự rất mát lòng mát dạ. Lão bảo Tu lui ra sau vài bước, giơ pháp trượng.

Lão sẽ thi triển thứ ma pháp mà Tu vẫn hằng mong được chứng kiến.

“Brown Hill thành tâm thỉnh cầu đất mẹ vĩ đại, hãy ban cho ta quyền điều khiển mọi ngọn gió quanh quẩn nơi đây …”

Brown Hill hai tay nắm pháp trượng. Dưới chân lão, ánh sáng xanh lục như từ dưới lòng đất đâm lên. Bốn đại nguyên tố hình thành trận pháp, không ngừng xay tròn dưới chân lão. Tiếp đó, biểu tượng pháp thuật của gió đột nhiên phá vỡ một góc trận pháp, lao như tên bắn về phía đầu trượng của lão.

“A a a —— đây là ma pháp!”

Tu há to miệng.

Ngay sau đó, những ngọn gió đang vần vũ quanh đầu trượng của Brown Hill đột nhiên hợp lại thành một cơn lốc, gào thét lao tới cuối đường hầm, xuyên qua đó, phá ra một đường hầm khác trong mỏ mà không ai biết.

“Nơi này vẫn còn đường đi sao?”

Tu kinh ngạc.

“Đúng vậy. E rằng người lùn đó đã đi con đường này.”

Brown Hill ra hiệu cho Tu tiến lên quan sát kĩ càng đường hầm trước mặt họ.

“ Xem xem, vết máu vẫn còn chưa khô hoàn toàn. Chỉ cần đi theo nó là có thể tìm được rồng.”

Tu lúc này đã phục lão ma pháp sư sát đất, lão nói gì cũng nghe theo, một lòng muốn làm học trò của lão.

divider

“Muốn làm học trò của ta,”

Brown Hill vừa đi vừa quan sát vết máu.

“thì nhất định phải nghe theo tất cả những yêu cầu của thầy giáo. Liệu cậucos làm được không?”

Tu đang hồi hộp, nghe thấy vậy thì vỡ òa trong sung sướng.

“Có thể, học trò hoàn toàn có thể, thưa thầy.”

“Được.”

Brown Hill cùng không hề do dự mà gật đầu.

“Cậu … Có lẽ là ta đã từng biết tới hậu duệ của một ma pháp sư …”

Brown Hill rất hài lòng mà kết thúc.

“Nhưng ta không thể xác định được.”

Tu ngơ ngác

“Tôi chỉ có mặt dây này mà thôi.”

“Đưa ta xem một chút.”

Brown Hill dừng bước, quay đầu, đôi mắt lão lóe sáng/ Tu một tay cầm đèn ma pháp, một tay nắm chặt mặt dây đang đeo, tiến tới chỗ lão. Đột nhiên, chạm phải ánh mắt của lão ta, Tu lạnh cả người.

“Cởi nó ra … Nhìn thây này không rõ được …”

Brown Hill cố gắng kiềm chế không xông lên giật lấy tinh thể đó.

“Meo meo.”

Tiếng mèo kêu đột ngột vang lên trong đường hầm. Lão ma pháp sư quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm đôi mắt mèo đang lóe sáng trong bóng tối.

“Mèo ngốc?”

Tu vội vàng nhét mặt dây vào trong áo, cất tiếng

“Mày vào đây bằng đường nào vậy?!”

Mèo mun không đáp, quay đầu chạy tiếp. Tu ba chân bốn cẳng cầm đèn ma pháp chạy theo nó. Đèn chiếu sáng rực cả bốn phía. Hóa ra đường hầm tưởng vậy mà lại khá rộng rãi. Lão ma pháp sư có vẻ hơi tức giận, lập tức sải bước theo Tu.

Mèo mun lại biến mất, Tu trợn mắt há mồm mà quan sát hang động khổng lồ dưới lòng đất đang hiện ra trước mắt.

divider

20150515-QRW_6607-screen

Hang động có rất ít thạch nhũ. Ánh đèn chiếu lên hang tạo ra những cái bóng uốn éo tựa ác ma, làm Tu sợ chết khiếp. Cậu mò lấy thanh hắc kiếm, rút nó ra thủ thế. Trong góc tối của hang động, một vật không rõ hình dạng đang động đậy vô cùng bất an.

Đó là một con rồng đã bị thương. Nó còn rất nhỏ, vảy trên người là một màu xanh biếc, một bên cánh của nó đã bị chặt đứt, móng vuốt cũng gãy, dường như là nó bị rơi từ trên cao xuống. Máu của nó vẫn đang tiếp tục tuôn ra, tỏa ánh huỳnh quang nhàn nhàn trong bóng tối.

Rồng con kêu một tiếng, lưng hơi nhún, phần vảy nhọn ở đuôi đã dựng ngược cả lên, hai mắt nó là một màu vàng rực rỡ, con ngươi co lại vì bị đèn chiếu thẳng vào. Nó khẽ co người lại, xung quanh nó là những nhũ đá gãy nát.

“Nó đến từ …”

Tu ngẩng đầu, ngẩng tới mức đau cổ mới thấy đây là một hố sụt. Miệng hố ở tít trên cao, ánh sáng mặt trời yếu ớt không thể nào rọi xuống nơi này.

“Thầy ơi, nó bị rơi từ trên cao kia xuống đây.”

“Đúng vậy.”

Brown Hill chậm rãi nói. “Tốt, ha ha.”

Lão đang cực kì sung sướng, không kiềm chế được nữa, há miệng cười to.

divider

“Ngươi,”

Brown Hill ra lệnh.

“Thu hút sự chú ý để tạo cơ hội cho ta lấy mạng nó.”

“Tôi … tôi … tôi?”

Tu cả kinh, hai hàm răng đánh vào nhau lộp cộp.

“Thầy … thầy đang đùa có phải không? Tôi … tôi … tôi làm sao có thể thu hút sự chú ý của nó được … Tôi …”

Thấy lão ma pháp sư quắc mắt, Tu biết mình không thể trái lệnh, âm thầm kinh hãi. Không còn cách nào khác, cậu đành cầm kiếm, cẩn thận đi tới.

“Đâm nó đi. Lúc ngươi đâm, nó sẽ chú ý, tất nhiên là sẽ đuổi theo ngươi.”

Brown Hill nói.

“Nhất định phải giết nó sao?”

Tu hoảng sợ.

“Nó bị thương nặng như thế, cũng không thể cử động, chúng ta không thể giúp nó chữa lành vết thương được hay sao?”

“Nếu không giết nó, làm sao ta có thể luyện chế được vong linh …”

Brown Hill đang định nói tiếp bỗng nghiêm mặt.

“Ngươi định cãi lời ta sao?”

divider

tales_from_earthsea05

Tu vô cùng sợ hãi nhưng cũng không còn cách nào khác, hắc kiếm của cậu có thể kháng lửa. Cùng với bước chân càng lúc càng gần rồng con của cậu, tinh thể trước ngực cùng tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng. Rồng con lúc đầu còn run nhè nhẹ; sau, nhìn thấy tinh thể đó, nó dần bình tĩnh lại.

Brown Hill nghi hoặc nhìn một màn này. Hoàn toàn ngoài dự tính của lão.

Tu ngạc nhiên quay đầu lại. Rồng con đằng sau cậu lúc này đã đứng bằng bốn chân, kính cẩn cúi đầu đợi lệnh.

Tu dùng kiếm thử gãi gãi vào một chiếc gai ở đuôi rồng con, vậy mà nó chỉ “ô” một tiếng rồi thôi. Brown Hill cả kinh há to miệng.

“Tôi nên làm gì bây giờ … Thầy, hình như nó rất, rất hiền lành.”

Ấu long không hề có bất cứ hành động phản kháng nào. Tu vô cùng ngạc nhiên, lão ma pháp sư cũng sững người trước tình huống ngoài dự đoán.

“Nhìn phía dưới cố nó, có một miếng vảy mày đỏ. Lật miếng vảy đó lên.

Brown Hill ho khan, trầm giọng phân phó.

Tu làm theo. Rồng con có hơi bất an, nhưng nhìn thấy tia sáng dịu dàng như muốn trấn an nó; nó bình tĩnh lại. Miếng vảy đỏ bị lật lên. Lớp da ở đó rất mỏng, dường như có bộ phận cơ thể đang đập nhẹ nhàng dưới lớp da này.

“Thọc kiếm của ngươi vào đó.”

Lão ma pháp sư ra lệnh.

“Không không không,”

Tu kêu to.

“Đây là trái tim của nó cơ mà? Thầy, thầy xem lại đi.”

“Mày là đồ nhu nhược.”

Lão ma pháp sư nghiến răng hét lớn, vung quyền trượng. Một ngọn gió sắc như dao chém về phía chiếc vảy ngược của rồng con và cả Tu đang đứng chắn trước nó, không chút lưu tình.

Rồng con phẫn nộ rồi. Nó xoay người về phía Brown Hill, há to miệng gầm thét. Tu sợ đến mức vứt bỏ cây kiếm thép, núp vào khe đá.

Đèn ma pháp bị đuôi rồng quật phải, vỡ tan tành; viên thủy tinh duy trì ánh sáng cũng bị văng đi chỗ nào không rõ. Hang động giờ đen như mực.

divider

Chiêm Tinh Sư – Chương 1 – Thiếu niên mơ mộng

Alta-Lake-Light-show-and-Star-Trail2-signed

Bánh xe thời gian chuyển động không ngừng nghỉ, mỗi thời đại đều đi từ lúc bắt đầu tới giây phút huy hoàng rồi lại lụi tàn, chỉ để lại ký ức cho đời sau trong những vần thơ, thơ được ngâm vịnh thành thần thoại, thần thoại rồi cũng dần mờ phai, chỉ còn là truyền thuyết.

Ngang qua dãy núi dài nhất đại lục, đêm cuối thu, vạn vật đều đang ngủ say, những ngọn đèn dầu trong thôn trang cũng dần tắt. Trên dải ngân hà, một ngôi sao đột nhiên lóe sáng, rời khỏi bầu trời, rơi xuống một thung lũng.

divider

Nó kéo theo mình một ngọn lửa làm sáng rực cả bầu trời, vạch ra một đường thẳng chói mắt rồi theo quỹ đạo mà lao xuống một thung lũng gần đó, khi tiếp đất còn kèm theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, để lại một cái hố khổng lồ. Trong lòng hố sâu, tất cả đất đá, cát sỏi đã bị lửa thiêu thành tro tàn, một tinh thể pha lê màu đen nằm im lặng.

Một con mèo mun đã chờ ở vách núi cạnh đó từ lâu. Nó nhún chân, men theo vách đá, luồn qua những bụi cây rậm rạp, chậm rãi leo xuống.

Mèo mun dùng chân thăm dò nhiệt độ, thấy không còn nóng nữa mới thận trọng bò xuống, cẩn thận đào đào, tìm kiếm thứ gì đó.

“Nhìn cái gì, meo meo, quay về!”

Mèo mun lôi ra từ hố một cái bọc, nhe răng với bọn sót đang tụ họp quanh miệng hố, không hề có thiện chí.

“Đừng có đứng đó xem nữa!”

Mèo mun thè lưỡi, thở hổn hển.

“Là xuyên không, xuyên không đấy, các ngươi chưa thấy bao giờ hả?”

Con sói đầu đàn dường như có phần e ngại móng vuốt của mèo mun. Nó ngửa cổ tru vài tiếng, sau đó dẫn đàn chạy đi, không còn thấy tăm hơi.

divider

Ánh trăng dần nhường chỗ cho bình minh của một ngày mới. Trong bụi cây rậm rạp, côn trùng kêu tích tích không ngừng, ánh trăng mờ ảo chiếu lên con đường nhỏ. Mèo mun miệng ngậm cái bọc, men theo đường mòn trở về thôn trang.

Xuống chân núi, nó ngồi xổm xuống ở cuối đường, than vãn

“Sao lại nặng như vậy chứ!”

Đèn trong thôn đã tắt hết, đây là tờ mờ sáng, thời khắc hắc ám nhất trước lúc bình mình, sao mai trên trời cũng chậm rãi tắt đi tia sáng sau cùng. Mèo mun và cả ngôi làng dường như vừa rơi vào bóng tối vô tận. Mắt mèo ta hơi phát sáng, đánh giá căn nhà nhỏ đang ẩn mình trong bóng tối, giống như muốn tìm cho thứ nó tìm thấy một chủ nhân đích thực.

Suy nghĩ hồi lâu, mèo đen tự động dừng lại cái sự tự hỏi nhàm chán, tùy tiện tìm một ngôi nhà gần nó nhất, ngồi xổm trước cửa ngôi nhà gỗ, cẩn thận mở cái bọc nó đang ngậm ra.

Đó là một đứa trẻ đang say ngủ, vẫn còn bé tẹo, được bọc cẩn thận trong tã lót. Mèo mun “meo meo” vài tiếng.

“Tỉnh, tỉnh dậy đi nào.”

Nó nói, rồi bất chợt xoay người, sau đó cố sức cào cửa, vừa cào vừa kêu, làm cánh cửa phát ra những tiếng “kèn kẹt” rất rõ ràng. Chủ nhân của căn nhà vẫn còn đang ngủ rất say, có vẻ như không nhận ra tiếng động nơi cửa ra vào.

“Meo meo ——!”

Mèo mun lấy hết sức mà kêu lên.

Trong phòng ngủ, vợ của người thợ rèn đẩy đẩy người bạn đời cao tuổi của mình

“Có tiếng mèo kêu”

“Nó đang đến mùa giao phối đó, đừng có để ý quá nhiều.”

Người thợ rèn lầm bầm ngái ngủ.

“Sao mãi chưa dậy thế này?”

Mèo mun lẩm bẩm. Chẳng còn cách nào khác, nó bèn liếm liếm khuôn mặt của đứa bé đang say ngủ, thân móng ôm lấy miệng của hài nhi sừng, nhẹ nhàng lấy chân khẽ ấn ấn vào khóe miệng đứa bé. Nó chép chép miệng, một dòng nước bọt chảy ra từ khóe môi.

“Meo meo, ha ha ha”

Mèo mun bị phản ứng này làm cho phì cười, đột nhiên nhớ ra đây không phải là lúc để nó đùa giỡn như thế này.

“Tỉnh dậy đi, này! Tỉnh lại nào!”

“Chẳng lẽ lại bị đập vào đâu rồi?”

Mèo mun hơi nghi ngờ, ngoẹo đầu, cào cào cái đầu trọc lốc của đứa trẻ. Cuối cùng, nó xòe móng vuốt, lấy hết sức mà cào một phát lên tay đứa bé.

“Oa ——!”

Tiếng trẻ con khóc vang lên.

“Meo meo, xong rồi!”

Mèo mun bị dọa đến mức chạy tít vào góc tối của mái hiên, dở khóc dở cười. Rốt cục, trong phòng, đèn bật sáng. Cửa “két” một tiếng rồi mở ra. Có tiếng kêu kinh ngạc của phụ nữ, tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng cười của người thợ rèn già, tất cả đều ở cùng một chỗ.

Những tia sáng đầu tiên của một ngày mới dịu dàng chiếu lên bộ lông của mèo mun. Bộ lông ngắn ngủn, trông có vẻ sắc nhọn như gai nhím đột nhiên chuyển sang ánh tím. Mèo ta khẽ gãi đầu, hít một hơi đầy không khí trong lành của buổi sớm, thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt sáng quắc tinh anh lần thứ hai nhìn lại, khẽ đánh giá ngôi nhà của người thợ rèn.

“Xuyên không thành công! Chúc mừng chúc mừng!”

Mèo ta meo meo vài tiếng vui vẻ.

divider

Nhắm hai mắt, không một tiếng động, hai chân đạp một cái. Meo —— mười tám năm đã trôi qua.

“Tu! Bổ hết chỗ củi này rồi đẩy xe ra hầm mỏ, mang quặng sắt về!”

Tiếng quát của người thợ rèn vang lên.

“Vâng ——”

Thiếu niên tên Tu vừa bị gọi uể oải đáp lời. Cậu tiện tay xoay người, bổ một khúc gỗ tùng làm hai rồi lại “coong” một tiếng ném rìu đi, lau mồ hôi, đi ra ngoài vườn.

Tu đeo một sợi dây trên cổ, mặt dây đeo là một tinh thể màu xanh nước biển. Hai mắt cậu xanh biếc như biển cả, cùng màu với mái tóc ngắn mượt mà, ngũ quan thanh tú, vóc người cao ngất. Tu mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà rạng rỡ như nắng sớm.

Thế nhưng, con người cũng không thể nào trông mặt mà bắt hình dong. Nội tâm cậu ta lại chẳng hề  đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng lại ngay thẳng khác hẳn vợ chồng người thợ rèn.

Tu lau mồ hôi, đeo bao tay dính đầy muội than đen ngòm, đi ra cửa. Ra tới cánh đồng lúa mạch, cậu nhìn quanh quất, thò tay thó con cá khô đang phơi trước cửa một nhà, nhét vào trong ngực.

“Đến đây.”

Tu vẫy tay với chú mèo mun ở một góc đồng lúa. Nó đang nhàn nhã phơi nắng, khẽ liếc Tu, dường như đang tự hỏi có nên qua chỗ cậu hay không

Mèo cái con khỉ á. Tu thật sự cảm thấy hết chỗ nói. Cứ tưởng đi đâu, hóa ra là đang phơi nắng, phưỡn bụng nằm đó. Cậu lại móc cá khô ra vẫy. Mèo mun rất không tình nguyện mà trở mình, chạy tới chỗ câu.

“Meo meo”

Mèo mun ngậm cá khô trong miệng, xoay người muốn chạy thì bị Tu túm cổ xách lên, bốn chân vì bất mãn mà khua loạn xạ.

“Đi cùng tao đào mỏ nào, mèo ngốc.”

Cậu tiện tay đem mèo mun bỏ vào túi vải. Mèo mun choáng đầu hoa mắt, không kịp phản ứng gì đã bị đẩy đi.

“Này, mèo ngốc.”

Tu đẩy xe tới một gốc cây ở sát cửa hầm mỏ.

“Mày nói xem, tao là một người đặc biệt, có phải không?”

“Cha cháu lại muốn lấy quặng sắt hả?”

Người quản lý tiện miệng hỏi, cho cậu đi qua.

“Thằng bé này chắc bị dở hơi rồi đấy, tự nhiên lại đi nói chuyện với một con mèo.”

Một người trông mỏ khác lắc đầu cười với đồng nghiệp, nốc tiếp một hớp rượu, mặt mũi đỏ bừng.

“Một lão thợ rèn gàn dở và một thằng con bị thiểu năng.”

Người kia tiếp lời, hớn hở cầm lấy chai rượu.

Tu không đáp lời, trực tiếp đẩy xe tới nơi đào quặng.

divider

“Tao không hề bình thường, đúng không?”

Tu cầm lấy cần gạt bằng cái bao tay đầy muội than bẩn thỉu, gạt một cái.

“Từ hồi nhỏ, tao đã không thấy mình giống những người xung quanh mình rồi.”

Giàn giáo được ma lực ở viên thạch anh rót vào, đường ray “ầm” một tiếng rồi liên tục chuyển động, đưa quặng sắt từ nơi tập kết ra chỗ Tu để túi.

Tinh thể ở cổ Tu khẽ lóe sáng, cậu rất tự nhiên mà đẩy xe tới chỗ sâu nhất của hầm mỏ.

“Tao được cha nhặt được ở trước cửa nhà. Mày nói xem, tao là con của ai vậy …”

“Meo meo”

Mèo mun thò cái đầu đầy lông đen mượt, nhìn vào góc tối của hầm mỏ, ngửi ngửi.

“Tinh thể này giống như một công cụ pháp thuật vậy. Mày nói xem, cha tao, hay mẹ tao là ai vậy? Ma pháp sư chăng?”

Tu vừa đi vừa nói. Bên trong lối đi càng lúc càng oi bức, cậu cởi áo vắt lên vai. Cánh tay rắn chắc rịn đầy những giọt mồ hôi trong suốt.

“Meo meo”

Mèo mun nuốt nốt nửa con cá khô, cổ họng hừ hừ mấy tiếng như đang càu nhàu.

“Đừng có giả ngu nữa. Ở đây không còn ai đâu.”

Tu quay đầu nhìn một chút, xác nhận không hề có ai ở đây ngoài cậu và mèo mun. Ngọn đèn vàng ở hai bên vách hầm chiếu lên cả người và mèo, tạo thành hai cái bóng dài dài.

“Ngươi được trời xanh sinh ra, được đất mẹ nuôi lớn.”

Mèo mun nói.

Nếu có người thấy cảnh mèo đen mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

Nhưng Tu chỉ nhếch miệng cười khẽ.

“Vô lý. Ai cũng có cha mẹ, được cha sinh mẹ dưỡng.”

“Tao muốn học về pháp thuật.”

Tu thả tay ở sườn dốc, để mặc xe đẩy lăn xuống đó, vang lên những tiếng “Loảng xoảng, loảng xoảng” nhưng lại không hề bị đổ. Cậu bước đi nhàn nhã theo chiếc xe, hai tay chém vào không khí.

“Hoặc trở thành một kiếm sĩ vĩ đại, ha!”

Tu nắm lấy tay cầm của xe đẩy, người hơi ngửa ra sau. Thấy xe đã chất đủ quặng sắt, Tu tiếp tục hỏi:

“Mèo đực, mèo ngốc? Mày nhất định là biết không ít thứ, dạy tao đi?”

“Meo meo”

Mèo mun vẫn kêu.

“Đừng có mà định giả ngu những lúc như thế này.”

Tu cúi người bê một khối quặng khá to, quẳng lên xe.

“Tao ấy à, ngoại trừ chuyện phân biệt quặng xấu quặng tốt, thử kiếm ra, cái gì cũng chẳng biết.”

“ Ngươi không hiểu ta nói gì sao?”

Mèo mun mở miệng

“Biết càng nhiều, chết càng nhanh, hiểu không?”

“…”

“Hơn nữa, tên ta là Ray, không phải là mèo ngốc!”

Mèo mun kháng nghị, nhún chân nhảy lên vai Tu.

“Mày nói xem, tao từ đâu tới? Mày là tinh linh thủ hộ của tao sao?”

Tu lại hỏi.

“Tao nghe nói ở phía sau núi là một đất nước khác. Có rất nhiều ma pháp sư sống ở đó, trong số họ có triệu hoán sư cao cấp, có khả năng triệu hoán ma thú thủ hộ. Cha mẹ tao chính là triệu hoán sư, có đúng không? Mày nhận lệnh của họ tới đây bảo vệ tao sao?”

“Ngươi suy nghĩ lung tung quá rồi đấy, meo meo”

Mèo mun dở khóc dở cười đáp.

“Xem ra, ngươi rất có khả năng làm một thần côn.”

divider

Tu mồ hôi đầm đìa địa dời đầy xe khoáng thạch, giơ tay lau mồ hôi trán. Cậu nhìn Ray, mèo đen cũng nhìn cậu.

“Mặt tao bẩn hả?”

Cậu hỏi.

Mèo mun lắc đầu.

Trên bao tay của Tu tự dưng có chất lỏng chảy xuống. Cậu tò mò quệt lấy nó, đưa ra trước đèn nhìn thử.

“Mẹ ơi, sợ chết tôi!”

Tu hét toáng.

“Sao tao lại chảy máu? Tao bị thương ở đầu lúc nào? Sao lại có chuyện kì quái này vậy?”

“Tao bị thương ở đầu ở đầu ở đầu ——“

Tiếng hét của cậu vang lên trong đường hầm, vọng mãi không thấy dứt.

“Sao ngươi lại không ngất nhỉ?”

Mèo mun đồng tình.

“Chẳng phải ai gặp phải chuyện này cũng sẽ ngất xỉu sao?”

Tu ngơ ngác nhìn bao tay, đưa lên mũi ngửi ngửi. Đúng là mùi tanh của máu.

“Tao làm mình bị thương ở đầu lúc nào thế nhỉ?”

Tu hỏi, rồi thử xem xét dưới chân mình. Ủng của cậu cũng bám đầy máu, trên mặt đất tràn đầy máu tanh, đặc sệt.

“Ở đây có xác người!”

Cậu cao giọng.

“Ngươi nói cho ai nghe cơ chứ, meo meo”

Mèo mun nói, rồi rất thức thời mà ngậm miệng lại.

“Mày đang nói chuyện với ai thế, con trai lão thợ rèn?”

Người trông coi mỏ cầm một ngọn đèn ma pháp, đi về phía Tu.

“Trong này có chôn xác người.”

Tu quay đầu lại hô.

“Có người chết!”

“Đồ miệng quạ đen.”

Người trông coi trách mắng. Những thợ đào mỏ như họ xưa nay kiêng kị nhất là mấy từ “chôn” hay “xác”.

“Chiều nay ta vừa mới kiểm tra xong, làm gì có ai ở đây.”

Thấy Tu một thân đầy máu, ông ta ngẩn người, vội vàng tiến đến đào chỗ quặng mỏ lên.

Đèn ma pháp lóe sáng đến chói mắt. Đồng tử mèo mun co lại thành một đường thẳng. Một người đàn ông râu rậm bị giết rồi vùi xác trong đống quặng sắt.

Râu méo rất dài, khuôn mặt trắng bệch, một tay bị chặt đứt, mặc áo giáp. Đây là một người lùn.

divider

Mây đen che khuất mặt trăng, thôn trang chìm trong bóng tối, lặng im không tiếng động. Tất cả thôn dân căng thẳng tập trung ở ngoài nhà thôn trưởng, dựng tai lên nghe ngóng.

“Đau đau đau đau đau đau!”

Tu ngoẹo đầu, tai bị nhéo, còn bị kéo một đường từ đầu thôn về đến nhà.

“Đi giúp cha mày làm việc đi.”

Người phụ nữ to tiếng, sau đó đi vào nhà. Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu u ám, bà ngồi vào khung cửi, dệt nốt tấm vải còn chưa hoàn thành được một nửa.

Tu rất không tình nguyện ngồi xổm xuống, trông coi ngọn lửa trắng sáng trong lò. Người thợ rèn tóc bạc đang chăm chú gõ từng nhát lên một lưỡi đao chưa thành hình.

“Kẻ râu dài kia thế nào?”

Người thợ rèn cũng không ngẩng đầu lên, hỏi. Cơ bắp ông ta căng lên, bóng người cũng theo ánh sáng từ lò rèn chiếu ra mà nhảy múa.

“Đã chết, mất máu quá nhiều.”

“Chết như thế nào?”

“Chảy máu quá nhiều mà chết”

“Tao đang hỏi tại sao hắn lại bị chôn dưới đống quặng sắt! Thằng ngu!”

Thợ rèn mắng.

“Đừng có lười, chú ý vào!”

“Nghe nói, hắn ta gặp phải một con rồng ở trong hầm mỏ …”

Tu hơi sợ hãi mà nhìn gậy gỗ để ở góc nhà. Hai người này thường xuyên dùng gậy gỗ để “giáo dục” cậu.

“Tao nhổ vào, rồng cái con khỉ.”

Thợ rèn nhổ một bãi nước bọt.

“Tám phần mười là lạc đường, đầu óc mê muội rồi bị hầm mỏ sụp xuống đè chết! Lũ người lùn không có đầu óc.”

“Cha thật sáng suốt!”

Tu nịnh nọt, cố ra vẻ lấy lòng hắn.

“Cũng thật đáng tiếc, người lùn là những bậc thầy có thể rèn ra những vũ khí lợi hại bậc nhất.”

Thợ rèn nói.

Thép lỏng chảy vào khuôn đúc. Thợ rèn tắt lò, Tu bị hun đến mức mồ hôi đầm đìa, mái tóc xanh xinh đẹp ướt đẫm. Cậu cầm xẻng dọn sạch vụn than và vụn quặng quanh lò rèn, sau đó kiệt sức mà ngã ngồi xuống giường.

divider

“Chán thật đấy …”

Tu lẩm bẩm.

“ Cuộc sống này thật là buồn chán.”

Cậu ngồi dậy, mở cửa sổ. Mèo mun từ trên mái hiên “meo meo” một tiếng nhảy vào.

“Mèo ngốc, trên đời này thật sự có rồng sao?”

Tu nghi ngờ nhìn trần nhà.

“Ngày nào cũng thế, lặp đi lặp lại. Chẻ củi, đi lấy quặng, trông lò rèn, còn phải cùng cha học nghề nguội.”

“Thật buồn, lại còn chán nữa. Cũng chỉ có mày làm bạn.”

Tu gãi cổ, mèo mun lười biếng duỗi bốn chân, nằm xuống bên cạnh cậu.

“Nếu tao là một ma pháp sư thì đã tốt.”

Tu quay đầu, hai con mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào mèo mun.

“Thế giới này thực sự có rồng sao? Nói cho tao biết đi, mèo ngốc?”

Cậu kéo kéo cái đuôi của mèo mun. Đuôi mèo khẽ ve vẩy. Bên ngoài, gió mùa hè đem theo hơi thở tươi mát của cỏ dại và hương thơm của gỗ tùng lâu năm thổi tới.

Tu một chân gác lên thành giường, một chân co, nhắm nghiền hai mắt, ngủ thiếp đi.

“Đương nhiên là có … Ngươi … cái đồ ngốc này.”

Mèo mun thích ý duỗi người.

“Ngươi đã được định trước là sẽ ưu tú hơn bất cứ ai.”

divider

“Thật sao?”

Tu mở bừng hai mắt, hưng phấn mà bật dậy.

“Meo meo ——!”

Mèo mun kêu to, nhưng mà chậm mất rồi. Thân thể nho nhỏ của nó cố sức giãy dụa nhưng bất lực. Tu đã nắm chặt một chân nó.

“Mau nói cho tao biết, ta là hậu duệ của ai? Tao là con trai của ma pháp sư sao?”

Cậu kích động ôm mèo mun lăn qua lăn lại.

“Ngươi giả vờ ngủ để lừa ta nói ra!”

Mèo mun kháng nghị, rốt cuộc cũng giãy được khỏi tay Tu. Nó nhảy lên cửa sổ kêu meo meo rồi chạy mất.

divider

Phi Thiên Dạ Tường: 

Đoạn đầu chương được trích từ series tiểu thuyết “The Wheel of Time” của Robert Jordan. Tôi đã cải biên một chút.

〖Chiêm Tinh Sư〗Ngân Hà Vịnh Ngâm Khúc

notimg.gif

【宿命(前传)】占星师〗银河咏叹曲

Thuộc hệ liệt 【Túc Mệnh】

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Editor: Emrys

Biển ngân hà mênh mông chỉ cho lữ khách lạc lối con đường trở về.

Cách sắp xếp của các vì sao,

Ẩn chứa ma lực đặc thù.

Thuật chiêm tinh một khi đã tu tập tới mức thượng thừa

Có thể đảo lộn cả thiên hà,

Phá hủy tất thảy trật tự của thế gian

Mỗi vì sao rơi xuống,

Là một ước nguyện được đạt thành,

Cải biến nhân quả, xoay chuyển vận mệnh.

Cuộc chiến Lưu Tinh giữa các vị thần,

Đã để lại truyền thuyết về một cuộc phiêu lưu mạo hiểm.

Và chúng ta theo chân cậu thiếu niên Tu,

Dấn thân vào hành trình đầy thử thách.

Mở ra 【Số mệnh (tiền truyện)】- 〖Chiêm Tinh Sư〗- Ngân Hà Vịnh Ngâm Khúc.

Nội dung: Ma pháp, lãng mạn, kiếp trước kiếp này, không gian giả tưởng.

Nhân vật chính: Tu.

Mục lục

Quyển I – Khởi hành • Sự ràng buộc của Pegasus

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Ngoại truyện 1: Hỏa Kỳ lân đen đủi – Buổi trà chiều náo loạn

Ngoại truyện 2: Cuộc cá cược thuở Sáng thế

divider

Quyển II – Thanh kiếm của Perseus · Lữ hành giả huyền thoại

Ngoại truyện 3: Thời thơ ấu của Ánh sáng và Bóng tối (phần i) (phần ii)

Ngoại truyện 4: Một lời (i)

divider

Quyển 3 – Vinh quang của Gemini

Ngoại truyện 5: Đứa trẻ bị bỏ rơi (phần i) (phần ii)

Ngoại truyện 6: Một lời (ii)

divider

Bộ này là tiền truyện, khởi đầu cho các sự việc trong hai bộ còn lại của Túc Mệnh tam bộ khúc. Hệ liệt này Phi Thiên Dạ Tường viết theo kiểu sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông nên mới có chuyện thời gian đi giật lùi theo bộ thế này. Mình sẽ edit xen kẽ cùng hai bộ kia và mấy cái hố đang đào. Vầy nên các bạn xin hãy kiên nhẫn, đừng xông lên đả đảo, không editor bỏ nhà chạy lấy người đó =))))))))))))